Có những buổi chiều nghe tiếng chuông chùa bỗng thấy lòng mình thật khác lạ. Tất cả những thứ , những điều ta cảm nhận vào buổi chiều khác rất xa so với buổi sáng cũng như buổi trưa. Ngày xưa mở một topic trên BG hoặc AL với chủ đề nhạy cảm là khối đứa nhảy vào comment như cái đám ruồi nhặng nó bu vào những cái thứ họ thải ra. Còn bây giờ thì tụi nó chán rồi đúng là hết thời. Admin ngày xưa được tung hô chúc mừng , cả con mẹ Orchis người yêu của tui cũng luôn like hoặc nịnh bài của admin ( admin chảnh lắm chẳng bao giờ nó like bài của thành viên đâu ). Bây giờ tôi chúc mừng cho thời hoàng kim của chúng nó đã ra đi mãi mãi.
Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi
Trần thế em nay chán nửa rồi .
( trích thơ Tản Đà )
Khi thời hoàng kim đã đi mất chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát , có một số người muốn xây dựng lại trên đống đổ nát đó nhưng lực bất tòng tâm .
Không! tôi chưa để lực bất tòng tâm.
Bởi vì tôi luôn nghe tiếng chuông chùa
tiếng chuông chùa
Từ nghìn xưa tiếng chuông chùa, luôn tô điểm cho bức tranh thiên nhiên thêm sống động nhất là giữa lúc sương mù lan toả, dưới ánh trăng ngà, con người đã cảm nhận một cách trọn vẹn như hơi thở như nhịp đập con tim. Trong bài Hà Nội Tức Cảnh nhà thơ Dương Khuê đã thật sự cảm xúc:
Phất phơ ngọn trúc trăng tà
Tiếng chuông Trấn Võ canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói toả ngàn sương
Nhịp chày An Thái mặt gương Tây Hồ
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ Canh gà Thọ Xương
Tiêu điều mặt nước sông Hương
Héo khô đỉnh Ngự tan thương cổ thành.
(Ca dao)
Làm sao mà không cảm xúc được khi hồi chuông thu không thong thả ngân dài trong đêm trường tịch mịch, có năng lực thức tỉnh lòng người đang còn nặng kiếp trần ai:
“Tiếng chuông ngân ngợi trong đêm vắng
Thử hỏi lòng ai đã tỉnh chưa”